Tôi biết sẽ nhiều bạn có cùng cảm giác như tôi nếu đã từng trải qua. Những cái nắm tay, những cái hôn sẽ để lại kỷ niệm đẹp nhưng một khi đã sex sẽ là cái gì đó nó sâu sắc nhưng lại không giá trị bởi sự phàm tục của nó.
Tôi là một kẻ đã từng yêu, đang yêu và có thể sẽ yêu nhưng tôi không dám chắc mình đang yêu và mãi yêu một người chỉ vì tôi đã không còn trinh.
Trải qua rất nhiều cuộc tình chỉ dừng lại ở những cảm xúc nhẹ nhàng, không cuồng nhiệt trao thân, nhưng ở tuổi 27, những suy nghĩ trong tôi dần chín chắn, những cảm xúc thăng hoa khiến tôi quyết định đánh dấu sự trưởng thành bằng việc…phá màng trinh của mình với người tôi yêu. Tôi nghĩ mình đã đủ bản lĩnh để không còn bận tâm đến cái màng sinh học tầm thường ấy nữa và có gì phải ngại khi anh sẽ là người chồng của mình.
Nhưng tôi đã lầm, kể từ lúc nhìn thấy giọt máu hồng ấy, không phải người tôi yêu ngỡ ngàng mà là tôi ngỡ ngàng. Những sóng gió cuộc đời, những giận hờn, những tự ái cá nhân đã khiến tôi và anh không đến được với nhau. Tôi không hề trách anh, bởi mình đã tự nguyện, bởi đã là duyên số.
Tôi nghĩ tôi sẽ vượt qua một cách dễ dàng như tôi đã từng làm được với những người đến trước anh nhưng tôi đã không thể loại bỏ ra khỏi đầu mình những ám ảnh về những gối chăn trong những lần cuồng nhiệt, tôi không thể quên được mình đã mất trinh. Từ đó tôi không tự tin để đến với người đàn ông khác. Tôi vẫn hằng ngày sống vui vẻ, nhưng như có có một hòn đá nặng nề đè lên tôi. Tôi kém tự tin đi một chút, khép kín đi nhiều hơn,…Tôi ngẫm lại và thấy chia tay sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều nếu như chưa sex.
Trước đó tình yêu đến rồi đi với tôi cũng nhẹ nhàng lắm, nó như một gia vị của cuộc sống, những chia ly không đẫm đau buồn, không xót xa, hận thù. Không thuộc tốp người bi quan về tình yêu nhưng tôi thấy nó nhẹ nhàng và mình cũng mở rộng lòng mình với người mới hơn. Còn bây giờ tôi vẫn yêu nhưng tôi không còn vồ vập vào người ta, tôi cảnh giác nhiều đến mức không cho người ta cái cơ hội để hiểu mình.
Tôi biết sẽ nhiều bạn có cùng cảm giác như tôi nếu đã từng trải qua. Những cái nắm tay, những cái hôn sẽ để lại kỷ niệm đẹp nhưng một khi đã sex sẽ là cái gì đó nó sâu sắc nhưng lại không giá trị bởi sự phàm tục của nó.
Đã có lúc tôi tự an ủi rằng “sex” là sự giao thoa giữa tình yêu và thể xác, mình đừng nghĩ nó phàm tục thì sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng thực sự tôi chẳng thể thoát ra được cái ý nghĩ “người đàn ông đến sau của mình sẽ nghĩ gì khi tôi không còn trinh nữa”. Tự tôi cảm thấy mình thật chẳng đáng một xu. Tôi đã để những hưng phấn của thể xác lấn át thứ tình cảm thiêng liêng. Tôi đã chìm trong những ngày tháng chỉ đê mê với thể xác.
Có lúc tôi đã hoảng hốt khi ai đó nhắc đến thuốc tránh thai và tôi lại rùng mình nhớ lại những ngày ấy. Rất nhiều người khuyên rằng hãy cứ vui vẻ mà sống, cái màng sinh học ấy có quan trọng gì đâu. Nhưng tại sao chúng ta không giữ nó để khỏi phải suy nghĩ về cái ngàn vàng hay trinh tiết. Tôi biết nhiều cô gái trước hôn nhân đã lo sợ đến mức không đêm nào ngủ được vì ám ảnh màng trinh và chỉ thở phào nhẹ nhõm khi thay vào đó là cái màng trinh giả.
Có phải mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu như bạn không trao thân?
Theo NguoiDuaTin