Hắn bịt chặt miệng tôi lại bằng đôi bàn tay hộ pháp và sức mạnh của ma men. Tôi cố sức vẫy vùng, cào cấu quyết liệt nhưng không được.
Tôi là con gái Hà Nội gốc, sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả. Bố mẹ lại chỉ sinh được có mình tôi nên cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Cuộc đời tôi khá là sung sướng, gia đình có điều kiện, bố mẹ cưng chiều, ngoại hình tôi cũng không tệ, lại có học thức. Đến tuổi lấy chồng, tôi cũng tìm được một người đàn ông tuyệt vời để làm bạn đời. Nhưng trời không cho ai tất cả, nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ tôi quá sung sướng nhưng đâu ai biết tôi luôn phải âm thầm chịu đựng một nỗi đau đớn về cả tinh thần và thể xác, luôn giữ một bí mật động trời suốt năm năm nay.
5 năm trước, tôi gặp và yêu anh, một anh chàng kỹ sư dễ thương, nồng nhiệt. Dù rất yêu nhau, lại trong lứa tuổi khá tò mò về giới tính nhưng chúng tôi đều không đi quá giới hạn. Chúng tôi muốn giữ giây phút thiêng liêng ấy cho đến đêm tân hôn. Những ngày chuẩn bị đám cưới, tôi luôn luôn là một cô dâu bận rộn nhưng hạnh phúc.
Trang – bạn thân thiết từ nhỏ của tôi luôn sát cánh bên cạnh tôi, giúp tôi chuẩn bị một lễ cưới hoàn hảo và vui vẻ. Đêm trước ngày cưới, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, tôi hồi hộp chờ ngày hạnh phúc nhất đời mình. Đang định đi ngủ để mai lấy sức dậy sớm thì Trang gọi điện cho tôi. Nó nêu ra một ý tưởng điên rồ, đó là rủ tôi đi một quán bar nổi tiếng trong thành phố. Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa bao giờ đi đến những tụ điểm ăn chơi như vậy nên ngay lập tức từ chối. Trang mắng tôi, nó nói từ bé tôi đã quá hiền lành, khuôn khổ. Sau này lấy chồng lại càng khuôn khổ hơn, quá như một bà cô già. Trang nói tôi hãy mạnh dạn phá bỏ rào cản ấy một lần đi, coi như đây là quà nó tặng tôi trước khi tôi về nhà chồng. Nghe cũng xuôi tai, tôi đồng ý, tôi thay đồ và lén lút ra khỏi nhà khi bố mẹ đang ngủ.
Đến quán bar, quả thực đó là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm với tôi, tiếng nhạc rộn rã, những ly rượu, những con người nhún nhảy. Bị cuốn vào sự mới mẻ ấy, tôi hết mình hòa vào không khí ở đó. Tôi uống hai ly rượu, vốn không quen chất cồn, tôi thấy mình bắt đầu lảo đảo. Cảm thấy không khỏe, tôi gọi Trang đưa mình về, dù sao ngày mai cũng còn cả một đám cưới phải tham gia, tôi không thể cứ ăn chơi ở chốn này như vậy. Trang dìu tôi ra ngoài đường đứng cho thoáng rồi ra bãi đậu xe lấy xe.
Ngoài đường vắng tanh vắng ngắt, giờ ấy mọi người đều đã đi ngủ cả. Tôi mệt mỏi quá, lê bước về phía một chiếc cột điện đầu con ngõ nhỏ gần ấy để tựa vào. Bỗng, tôi giật bắn mình nhận thấy có một bàn tay thô bạo đang sục sạo trên cơ thể tôi. Bộ râu hắn khiến khuôn mặt tôi đau rát. Cảm giác lờm lợm ghê tởm trào lên cổ tôi bởi mùi men nồng nặc bốc ra từ cái bóng đen gớm ghiếc kia! Quá kinh hãi tôi định hét toáng lên thì âm thanh từ miệng tôi chỉ còn là một tiếng ú ớ, nghèn nghẹt rồi đứt quãng.
Hắn bịt chặt miệng tôi lại bằng đôi bàn tay hộ pháp và sức mạnh của ma men. Tôi cố sức vẫy vùng, cào cấu quyết liệt nhưng không được. Đêm hôm đó, tôi đã bị cưỡng bức một cách thô bạo, trinh tiết tôi giữ gìn bao lâu nay đã bị một kẻ xa lạ ghê tởm lấy mất. Xong chuyện, hắn bỏ đi mặc tôi nằm bơ vơ, tôi đau khổ co rúm vào góc đường khóc và gọi cho Trang. Nhìn thấy tôi trong thảm cảnh ấy, Trang cũng khóc tức tưởi, nó ân hận vô cùng vì đã rủ tôi đi chơi đêm ấy để dẫn tới hậu quả như vậy. Sau một hồi, Trang lấy lại tinh thần cho tôi và đưa tôi về. Hai đứa quyết định giữ kín chuyện này mãi mãi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn là một cô dâu xinh đẹp bước chân về nhà chồng. Gạt đi những giọt nước mắt sâu thẳm trong cõi lòng, tôi vẫn nở nụ cười như hoa, tôi phải là cô dâu hạnh phúc trong mắt mọi người. Đêm hôm ấy, nằm trên chiếc giường tân hôn, tôi lo lắng sợ chồng phát hiện ra mình không còn trinh tiết. Đang ngồi nghĩ cách ứng phó thì một vòng tay ôm chặt lấy tôi. Tôi rùng mình. Nụ hôn ướt át đặt lên môi, tôi không hề thấy cảm hứng mà một sự sợ hãi, ghê tởm dấy lên, tôi nhớ tới bàn tay lạnh lẽo ngày hôm qua, sự thô bạo, sự kinh tởm. Tôi nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh trong đầu, tự nhủ thầm: “Đây không phải là kẻ ấy! Là chồng mình! Là anh! Là người mình yêu!”. Thế nhưng, cuối cùng tôi vẫn không chịu được, đẩy anh ra và vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Những ngày hôm sau cũng như vậy, chồng tôi rất lo lắng, nhưng anh không hề nghĩ được nguyên nhân thực sự sau chuyện đó lại kinh khủng như vậy. Anh chỉ cho rằng tôi quá trong sáng, quá ngây thơ, anh đã vồn vã quá làm cho tôi sợ. Anh tìm mọi cách để trấn an tinh thần tôi. Anh tạo một không gian ấm áp với nến và hoa hồng để mong tôi thư thái hơn mỗi lần ân ái. Nhưng quả thật, tôi không thể nào làm được. Nhìn chồng cặm cụi tìm cách “yêu” trên internet, tôi thương anh vô cùng. Tôi đem mọi chuyện kể với Trang. Nó cuối cùng nghĩ ra một cách, đó là cho tôi dùng thuốc kích dục để có được hưng phấn. Trang còn dẫn tôi đi vá màng trinh, đề phòng trường hợp chồng tôi phát hiện tôi không còn trinh tiết mà đâm to chuyện.
Tối hôm ấy, tôi đã dùng viên thuốc để đối phó với anh
Tối hôm ấy, tôi đã dùng viên thuốc để đối phó với anh. Có thuốc vào, cơ thể tôi ngứa ngáy dữ dội, một sự thèm khát trào lên. Tôi lao vào anh, van vỉ anh cho tôi sự giải thoát. Đêm hôm ấy, tôi và anh quấn lấy nhau trong sự trào dâng của ái tình. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh sáng hôm sau, tôi thực sự thỏa mãn…
Thế nhưng, đối với tôi, tất cả chỉ là một sự giải thoát đau đớn chứ không có gì là ham thích trong chuyện đó cả. Những viên thuốc kích dục mà tôi đang sử dụng có những thành phần rất hại cho sức khỏe, một phần trong đó là lượng rất nhỏ caritharidin – một chất gây kích thích dữ dội. Mỗi lần sử dụng viên thuốc là một lần tôi đau đớn vô cùng. Nhưng vì hạnh phúc gia đình, tôi vẫn thường xuyên sử dụng.
Đã được 5 năm và đều đặn hàng tuần tôi vẫn dùng thuốc. Chồng tôi vẫn chưa biết chuyện này, anh lúc nào cũng vui mừng vì vợ mình là một người cuồng nhiệt. Nghe anh kể về những người bạn khổ sở vì có vợ lãnh cảm mà tôi chạnh lòng. Cuộc sống vợ chồng tôi hạnh phúc nhờ những viên thuốc kích dục ấy.
Nhưng dạo gần đây, tôi thấy sức khỏe mình giảm sút nhiều, hay bị choáng váng, chóng mặt. Một vấn đề nữa là đã lấy nhau được 5 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa sinh được con. Tôi rất lo sợ, không biết có phải do tôi dùng thứ thuốc không rõ nguồn gốc kia nên đã bị ảnh hưởng đến khả năng sinh con của tôi hay không. Đã nhiều lần chồng tôi muốn chúng tôi cùng đi khám để có thể có con nhưng tôi từ chối. Tôi sợ bác sĩ sẽ phát hiện tôi sử dụng thứ thuốc ấy. Tôi sợ chồng tôi biết sẽ không biết phải giải thích với anh như thế nào?
Ngày ngày, bên trong vẻ mặt vui vẻ là nỗi u sầu lớn trong tôi, lúc nào tôi cũng thấy lo lắng, sợ hãi. Nỗi đau tinh thần và thể xác giày vò tôi từng ngày.
Theo Người đưa tin